Hình minh họa: Ai phát minh ra ngôn ngữ dấu hiệu dùng cho người điếc. Bách Khoa Tri Thức
(Nguồn ảnh: Internet)
Trước thế kỷ 16, người vừa câm vừa điếc bị đối xử rất tàn tệ. Họ bị xem là người khùng, kém thông minh và bị nhốt kín trong nhà thương hoặc thậm chí bị giết chết.
Và rồi một bác sĩ người Ý tên là Geronimo Cardano nảy sinh ý tưởng dùng chữ viết để dạy những người câm điếc này. Đây là sự kết hợp các ký hiệu đi kèm với những vật cụ thể.
Đến thế kỷ 18, một người Pháp tên Charles de L’Epée đã sáng tạo ra ngôn ngữ dấu hiệu. Đây là một hệ thống sử dụng những điệu bộ qui ước của bàn tay và cánh tay theo cách mà họ muốn thể hiện ý nghĩ cần trao đổi.
Trước đó vào thế kỷ 17, đã từng có bảng mẫu tự dùng ngón tay dành cho người điếc, rất giống với bảng mẫu tự chúng ta sử dụng ngày nay.
Mãi cho đến cách đây 85 năm, người câm điếc được được dạy cách giao tiếp bằng cách sử dụng phối hợp những dấu hiệu, cách diễn tả bằng nét mặt, và dùng mẫu tự ngón tay. Một số người câm điếc có thể đánh vần hơn 130 từ một phút.
Nhưng điều nhà giáo dạy người câm điếc bắt đầu cảm thấy không hài lòng với cách dạy bằng ngôn ngữ dấu hiệu và mẫu tự ngón tay. Họ cho rằng điều này làm cô lập người điếc bằng cách ngăn cản họ giao tiếp với người có thính giác bình thường.
Ngày nay người điếc và người nặng tai học cách hiểu người ta nói gì khi nhìn vào môi người nói. Họ cũng học cách nói chuyện với nhau bằng quan sát và cảm nhận đôi môi và bộ phận phát âm của thầy giáo và bắt chước làm theo.
Từ Khóa:
Ai phát minh ra ngôn ngữ dấu hiệu dùng cho người điếc || Bách Khoa Tri Thức || Khám phá thế giới
Đập nước là nơi trấn giữ và kiểm tra lưu lượng nước. Đập nước tạo nên hồ chứa để chứa và cung cấp nước khi cần.
Chúng ta hãy bắt đầu bằng tiếng dội. Khi một âm thanh bị dội ngược trở lại do gặp vật cản quá lớn, ta gọi âm thanh trở về đó là tiếng dội. Khi một tín hiệu vô tuyến bị dội ngược trở lại vì một vật cản, ta gọi tín hiệu trở về là tiếng dội vô tuyến. Sản xuất
Những từ trong ngôn ngữ tiếng Anh bắt nguồn từ nhiều nơi khác nhau, nhưng tiếng Hy Lạp và La tinh cung cấp hầu hết các từ được dùng trong tiếng Anh hiện đại. Một từ đơn La tinh, chẳng hạn như “manus” (tay) là nguồn gốc của các từ manufacture (làm ra, sản x
Không ai biết chính xác chữ viết bắt đầu lúc nào và ở đâu nhưng ai cũng biết nó được phát triển từ thời xa xưa nhất.
Thật sự, ngôn từ là những “qui ước” hay biểu tượng thay thế cho một cái gì đó. Chúng có được từ những âm thanh do con người tạo ra. Khi hai người hay nhiều người quyết định rằng một âm thanh hay một nhóm âm thanh nào đó sẽ mang một ý nghĩa mà họ cùng hiểu,
Có một nhóm ngôn ngữ xuất xứ từ tiếng La tinh do những người thường dân của thời La Mã xa xưa sử dụng.
Từ thời còn sống trong hang, con người đã không ngừng dạy dỗ cho con cái những điều họ hiểu biết. Nếu họ không dạy, sẽ chẳng có đứa con nào còn sống sót vì chúng sẽ chẳng biết con vật nào là nguy hiểm, cây cỏ nào ăn vào thì khỏe mạnh và làm thế nào để đốt
Điện ảnh là chữ viết tắt của chữ “hình ảnh chuyển động” và sự phát triển của loại “hình ảnh chuyển động” ấy đã xảy ra qua nhiều năm rồi, nhờ công sức đóng góp của nhiều người.
Nhà hát như chúng ta biết, lần đầu tiên được dựng lên ở Hy Lạp như là một phần của lễ nghi tôn giáo. Sân khấu chỉ là một thảm cỏ hình vòng cung, trên đó các tín hữu nhảy múa quanh một bàn thờ thần Thịnh vượng (Dionysus). Địa điểm của sân khấu thường ở dưới
Từ lúc loài người sinh ra, con người đã biết hát dân ca. Có đủ loại dân ca khác nhau nên khó mà định nghĩa một bài dân ca. Trên căn bản, dân ca kể cho chúng ta nghe những cảm nhận của người dân về cuộc sống như thế nào.
Từ rất xưa, tuy có nhạc nhưng âm nhạc vẫn chưa được viết ra. Người ta hát và chơi nhạc bằng ký ức. Khi âm nhạc truyền từ người này đến người khác, nhiều thay đổi xuất hiện trong các giai điệu. Vì vậy người ta thấy cần phải có một phương thức chép nhạc lên
Vĩ cầm được xem như nữ hoàng của nhạc khí. Trong số hơn một trăm nhạc công của một ban hòa nhạc lớn thì có hơn 30 tay chơi vĩ cầm. Vĩ cầm được xếp hạng cao là nhờ tiếng đàn bay bướm và nhờ phạm vi diễn đạt rộng lớn của nó.
Không có trẻ em Việt Nam nào lớn lên mà không thuộc lòng các bài “Chi chi chành chành”, “Con mèo mà trèo cây cau”... Chúng ta gọi đó là những bài đồng dao.
Ngày nay, trên tất cả nhật báo và tạp chí đều in một vài tranh biếm họa. Một số làm cho chúng ta cười, một số làm cho chúng ta suy nghĩ về những sự kiện trong ngày.
Copyright © 2018. Designed by Nvton. All rights reseved